HÀNH TRÌNH KHÁM PHÁ RA ƯỚC MƠ CỦA BYM
Một bài viết dành cho những bạn chưa biết ước mơ của mình là gì, hoặc biết rồi nhưng chưa rõ ràng cụ thể, và chưa bắt đầu hành động để thực hiện ước mơ đó.
Bên trong Bym luôn khao khát đi tìm mục đích sống, ước mơ, đam mê và tài năng của mình, từ lúc mình còn học cấp 3. Là một cô bé luôn cảm thấy không thuộc về thế giới này, tách biệt với các bạn đồng trang lứa, Bym luôn cảm nhận có một lỗ hổng và sự lạc lõng ở một tầng nào đó sâu bên trong mình mà không thể định hình hay miêu tả rõ ràng được. Hồi đó Bym nghĩ chắc là do mình thiếu tự tin, không xinh đẹp, nên mới cảm thấy lạc lõng và khác biệt thế này. Nhưng bây giờ nhìn lại, thì đó xuất phát từ mong muốn mạnh mẽ đi tìm ước mơ, đam mê, mục đích sống của mình - những điều mà nhà trường và gia đình mình hồi đó không biết cách để hỗ trợ và chính mình và những người xung quanh cũng không có nhận thức đủ về lĩnh vực này.
Hồi đó mình loay hoay, không biết mình muốn gì, cần gì, con đường tiếp theo sẽ như thế nào, nên rất dễ bị ảnh hưởng bởi những lời nói và suy nghĩ của mọi người xung quanh. Bố mẹ bào vào trường này thì tốt, bạn bè bảo đi du học thì tốt, và bản thân mình cũng thử đi theo những lựa chọn đó nhưng đều không thành vì không có lý do thực sự ở bên trong để thực hiện.
Mình là kiểu người cần phải biết lý do tại sao thì mới có thể thực sự hành động và quyết định, còn nếu không thì sẽ thả trôi và để cho mọi thứ đến đâu thì đến - điều mà mình đã làm rất xuất sắc trong những năm ngồi trên ghế nhà trường.
Mình vẫn sống cuộc sống thả trôi và để cho số phận quyết định, xã hội và bố mẹ quyết định thay mình, cho đến khi tìm được đam mê với nhảy múa. Đó là lần đầu tiên mình thực sự cảm thấy có động lực và cảm hứng sống, để nỗ lực, học hỏi và thực sự chú tâm cho một công việc nào đó. Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy được sống.
Mình đi theo con đường nhảy múa khoảng 5-6 năm gì đó, rồi đến một thời điểm mình bắt đầu nghi ngờ liệu rằng đây có phải là điều thực sự dành cho mình hay không. Khi mà sau tất cả những nỗ lực và công sức, thời gian, tiền bạc mà mình bỏ ra, mình vẫn luôn cảm thấy không đủ và có một sự trống rỗng ở bên trong. Đó cũng là lúc mình khủng hoảng thật sự, khi cứ nghĩ là mình biết mình là ai rồi, đam mê của mình là gì rồi, nhưng hoá ra lại không phải. Mình nhận ra là mình chẳng biết mình là ai hết, mình đến đây để làm gì, tại sao sau tất cả những thăng trầm đó mình vẫn cảm thấy thiếu tự tin, trống rỗng và lạc lõng?
Đó là lúc mình lấy hết sự dũng cảm mình có ra để từ bỏ công việc nhảy múa, và không-làm-gì-cả. Đó là một khoảng thời gian xuống đáy nhất của cuộc đời mình, khi mà bản ngã lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác