YÊU CHÍNH MÌNH TRƯỚC, RỒI MỌI THỨ SẼ ĐÂU VÀO ĐẤY
Bài học lớn nhất trong cuộc đời mình - một empath điển hình - đó là học cách yêu lấy chính mình trước tiên. Là một empath và một người luôn có xu hướng lắng nghe, ưu tiên nhu cầu của người khác lên trước một cách tự nhiên, yêu chính mình là bài học đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.
Khi mình chưa biết cách yêu chính mình, cuộc sống nhìn đâu cũng là những tổn thương và cần được chữa lành. Mình luôn xông ra ngoài xắn tay xắn chân để xem người khác đang gặp vấn đề gì và luôn tìm mọi cách để giúp đỡ họ. Nhìn đâu cũng thấy vấn đề.
Khi mình biết cách yêu chính mình, cuộc sống là một sự trọn vẹn. Mình cho phép họ được như họ đang là. Mình tin tưởng rằng đây là nơi mà họ cần ở, là bài học mà họ cần học, là tiến trình mà họ cần trải qua. Món quà mà mình luôn sẵn lòng mang tặng họ lúc này là sự hiện diện của mình. Mình ở đó cùng với họ, tin tưởng vào sự trọn vẹn của cuộc sống, dù họ có đang trải qua bất kỳ thăng trầm nào của cuộc sống đi chăng nữa. Mình có thể khóc cùng họ, cười cùng họ, chấp nhận và yêu thương họ như họ là.
Và đây là nơi mà điều kỳ diệu xảy ra. Điều kỳ diệu không phải là có ông tiên nào đó xuất hiện và nói rằng mọi vấn đề của con sẽ được ta giải quyết. Điều kỳ diệu là khi bạn có khả năng để chấp nhận hiện thực như nó đang là. Quan sát. Chấp nhận. Rồi mọi thứ sẽ tự nhiên chuyển hoá. Không có gì là mãi mãi cả.
Khi mình chưa biết cách yêu chính mình, mọi mối quan hệ đều là cực hình. Mình luôn ở trong sự giằng co, mâu thuẫn, đấu tranh. Một phần thì muốn thế này, những phần còn lại thì lại muốn điều khác. Những tiếng nói mâu thuẫn, đánh giá, phán xét thi nhau lên tiếng và đòi quyền kiểm soát trong tâm trí. Mình luôn co rúm lại và phòng vệ vì không cảm thấy an toàn trong bất kỳ mối quan hệ nào. Luôn có một bức tường phòng vệ được xây nên giữa mình và thế giới.
Khi mình biết cách yêu chính mình, mình mở toang cánh cửa bên trong mình, cho phép mọi người được nhìn thấy mình, cho phép mọi người được chạm vào những phần mong manh bên trong mình. Và nhận ra rằng, mình luôn luôn được yêu rất nhiều. Chưa bao giờ tình yêu rời bỏ mình. Mình cho đi tình yêu dễ dàng hơn và đón nhận tình yêu cũng thoải mái hơn. Mình cũng cho phép mình có cả những lớp phòng vệ, có cả những bức tường mà mình đã xây nên từ trước đến nay, nếu điều đó chưa thực sự chuyển hoá hoàn toàn. Phòng vệ thì có sao, tường thành thì có sao. Đó là một phần bên trong của mình từ bấy lâu nay mà. Nó đã ở đó rất lâu để bảo vệ mình. Và nếu bạn bé bên trong mình chưa thực sự cảm thấy an toàn để buông đi lớp phòng vệ đó, thì mình vẫn sẽ để ở đó, và tiếp tục làm việc với chính mình, chăm sóc và yêu thương bạn bé bên trong mình.
Khi mình chưa biết cách yêu chính mình, mình luôn cảm thấy cần phải làm gì đó để chứng tỏ rằng mình có giá trị. Mình không đủ.